Hoàn tất thánh chức tại đền thờ
Chương 110
Hoàn tất thánh chức tại đền thờ
GIÊ-SU xuất hiện lần này là lần cuối cùng tại đền thờ. Nếu không kể những sự việc xảy ra trong ba ngày tới, như việc ngài bị đem ra xử và hành quyết, thì lúc đó ngài đang kết thúc thánh chức trên đất. Bấy giờ ngài vẫn tiếp tục nặng lời khiển trách các thầy thông giáo và người Pha-ri-si.
Thêm ba lần nữa, ngài nhắc lại câu: “Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả-hình!”. Lần đầu, Ngài lên án họ bởi vì họ “rửa bề ngoài chén và mâm, nhưng ở trong thì đầy-dẫy sự ăn-cướp cùng sự quá-độ”. Ngài khuyên: “Trước hết phải lau bề trong chén và mâm, hầu cho bề ngoài cũng được sạch-sẽ”.
Tiếp đến, ngài lên án họ vì bên trong họ thối nát và đồi bại, nhưng họ cố gắng che đậy bằng vẻ bề ngoài mộ đạo. Ngài nói: “Vì các ngươi giống như mồ-mả tô trắng bề ngoài cho đẹp, mà bề trong thì đầy xương người chết và mọi thứ dơ-dáy”.
Sau hết, họ cũng để lộ sự đạo đức giả của mình ra khi họ sẵn sàng xây và trang hoàng mộ cho các nhà tiên tri để thiên hạ thấy họ nhân ái. Tuy nhiên, như Giê-su cho thấy, họ là “con cháu những người giết các đấng tiên tri”. Thật thế, ai dám lột trần sự giả hình của họ đều bị nguy hiểm đe dọa!
Giê-su tiếp tục dùng những lời mạnh mẽ nhất để vạch trần họ: “Hỡi loài rắn, dòng-dõi rắn lục kia, thế nào mà tránh khỏi sự đoán-phạt nơi địa-ngục [Ghê-hen-na] được?” Ghê-hen-na là vùng thung lũng dùng làm nơi đổ rác của thành Giê-ru-sa-lem. Vậy Giê-su cảnh cáo các thầy thông giáo và người Pha-ri-si rằng nếu họ tiếp tục đi trong con đường gian ác thì họ sẽ bị hủy diệt đời đời.
Đối với việc các môn đồ của ngài được sai đi với tư cách đại diện cho ngài, Giê-su nói: “Trong những người ấy, kẻ thì các ngươi sẽ giết và đóng đinh trên cây thập-tự, kẻ thì các ngươi sẽ đánh-đập trong nhà hội mình, và các ngươi sẽ đuổi-bắt họ từ thành nầy qua thành kia, hầu cho hết thảy máu vô-tội bị tràn ra trên mặt đất, đổ về các ngươi, từ máu A-bên là người công-bình cho đến máu Xa-cha-ri là con của Ba-ra-chi [cũng gọi là Giê-hô-gia-đa trong sách II Sử-ký], mà các ngươi đã giết ở giữa khoảng đền-thờ và bàn-thờ. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mọi điều đó sẽ xảy đến cho dòng-dõi nầy”.
Vì Xa-cha-ri đã quở trách các lãnh tụ Y-sơ-ra-ên nên “chúng bèn phản-nghịch với người, và theo lịnh vua ném đá người tại trong hành-lang của đền Đức Giê-hô-va”. Tuy nhiên, như Giê-su báo trước, Y-sơ-ra-ên sẽ phải trả nợ máu vì đã giết những người công bình như thế. Món nợ máu họ phải trả xảy ra 37 năm sau, tức vào năm 70 công nguyên, khi quân đội La Mã tàn phá Giê-ru-sa-lem và hơn một triệu người Do Thái đã bị thiệt mạng.
Nghĩ đến cảnh tượng tang thương ấy, Giê-su đau lòng khôn xiết. Một lần nữa ngài thốt lên: “Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem, ngươi giết các đấng tiên-tri và ném đá những kẻ chịu sai đến cùng ngươi, bao nhiêu lần ta muốn nhóm-họp các con ngươi như gà mái túc con mình lại ấp trong cánh, mà các ngươi chẳng khứng. Nầy, nhà các ngươi sẽ bỏ hoang!”
Rồi ngài nói tiếp: “Vì, ta bảo, các ngươi sẽ không thấy ta nữa, cho đến lúc các ngươi sẽ nói rằng: Phước cho Đấng nhơn danh Chúa mà đến!” Ngày ấy sẽ là lúc đấng Christ hiện diện, khi ngài lên ngôi Nước Trời, và mọi dân sẽ thấy ngài bằng mắt của đức tin.
Đoạn, Giê-su đi đến một chỗ mà ngài có thể trông thấy các rương đựng tiền dâng cho đền thờ và những người đến dâng tiền. Dân giàu bỏ vào nhiều đồng tiền. Nhưng có một bà góa nghèo đến và bỏ vào hai đồng tiền không đáng kể.
Giê-su gọi môn đồ đến và nói: “Quả thật ta nói cùng các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào rương nhiều hơn hết thảy những người đã bỏ vào”. Có lẽ môn đồ ngài tỏ vẻ thắc mắc nên ngài giải thích: “Vì mọi kẻ khác lấy của dư mình bỏ vào, còn mụ nầy nghèo-cực lắm, đã bỏ hết của mình có, là hết của có để nuôi mình”. Dứt lời, Giê-su rời đền thờ lần cuối cùng.
Một môn đồ ngài thán phục sự nguy nga tráng lệ của đền thờ nên thốt lên: “Thưa thầy, hãy xem đá và các nhà nầy là dường nào!” Thật vậy, người ta nói rằng loại đá ấy dài hơn 10 mét, rộng hơn 4 mét và cao hơn 3 mét!
Giê-su trả lời: “Ngươi thấy các nhà lớn nầy ư? Rồi ra sẽ không còn một hòn đá sót lại trên một hòn khác nữa: cả thảy đều đổ xuống”.
Sau khi nói những điều trên, Giê-su và các sứ đồ băng qua thung lũng Xết-rôn và lên núi Ô-li-ve. Tại đây, họ có thể từ trên cao nhìn xuống đền thờ nguy nga. (Ma-thi-ơ 23:25 đến 24:3; Mác 12:41 đến 13:3; Lu-ca 21:1-6; II Sử-ký 24:20-22).
▪ Giê-su làm gì khi đến thăm đền thờ lần cuối cùng?
▪ Các thầy thông giáo và người Pha-ri-si để lộ sự đạo đức giả của mình ra như thế nào?
▪ “Sự đoán-phạt nơi địa-ngục [Ghê-hen-na]” có nghĩa gì?
▪ Tại sao Giê-su nói rằng bà góa đã đóng góp nhiều hơn những người giàu?